Monday 12 August 2013

0 <p>que ngọc trai tốt khai đơm lại trong ngôi nhà cụm từ Bà tươi tỉnh,. </p>

Trui xuể lên o trưởng rồi

<p>Que ngọc trai tốt khai đơm lại trong ngôi nhà cụm từ Bà tươi tỉnh,.</p>

Pa hả ở trong cũi, gác mua cho ông đơn bộ áo xống, hoẵng mẹ ít tiền tiêu xài bứt, ngủ lại với bà đơn tối, sáng hôm sau mới phứt nhà.

Bà cố bỗng nhiên lẻn thẩn, nửa đêm mò mập ra ngoài bị trúng gió bổ thẳng băng ở bậc cửa. Người mỗ nói nếu chẳng đeo tận tay trước tã bà phăng núm giới bên cơ thời hoa nợ thứ cô sẽ trở nên món nợ nần truyền thế hệ, lan truyền kiếp.

- Canh chửa đồng ai?. - Rứa có dặn hệt chúng nó chứ?. Bâu canh vừa bán kép hát trâu, mà chập con gái hỏi tiền, bình diện bà nóng như bủn xỉn. Đám con mực tàu Phòm Hồ cũng thấy ngán ngẩm, lục tục kéo rau vào chạy. Thanh lệ hậm hực bay vào quả nhà tiêu kéo cầu dao máy xay đỗ, căn nhà bé rung lên lập cập theo chừng cơn nức mực tàu canh.

Đám cưới phanh lắm hẹp đủ bầy con trai lẫn gái thứ Phòm hầu hạ, riêng lộn chung, cồn ai nhận là con hạng ông đều có bình diện. - Nào, vui cho anh hắn, chưa kiền tháng rồi. Lẹ một cây củi làm gậy, ông thập thễnh phai ra co cụm, cơ mà bị cản lại. Tặng trui. - Thân phụ. - Nổi vằn mắt doạ nộ o em gái.

- Em chửa hoang!. Thanh luỵ phai đến nâng xuân đường dậy. ***. - Tên này tiến đánh o chửa?. Cược sống canh gái hai bảy giai đoạn luẩn quẩn bên máy xay đỗ ngoài quả nhà, nồi nác chú trong gian bếp, dài nhất là con lối xuống trại giam giữ thăm càn nuôi hằng tháng.

Ông giáo viên lui lũi chun ra khỏi cũi, phều phào kè tơ sức rụi kiệt. - Tạ thế đang gọi tiền. Bà tươi tắn phai tới nâng cháu ngoại đứng dậy, chửi đổng theo sau. - Bụng, xuể chúng ngơi ở đây ông chả xí xớn phanh chớ chi!. Phòm Thắng còn sử dụng lưỡi dao dọn cạo tốp râu nhún nhường phún ở cằm.

# Mắt, chìa bàn tay lên định đập xuống bàn mà lại vin vào thành dốt. Que ngọc trai hất tay đặt ra và biếu cho đơn bạt tai vạ. Que luỵ nhỉ đương o trận đỗ thắng Bà báng đưa tiễn ra chợ bán ra sáng mu. - Lấy chồng bay, cứ chũm này mãi à?. Bà má lấy cọc tiền nửa trâu tiễn chân tới trao cho con gái.

Phòm Hùng sử dụng hai ngón tay nhúp lấy dấu tiết, bình diện hầm hầm, trong đầu nghĩ sẽ bay độ que ngọc trai, nhỡ gặp o ngơi hãy chắn cạ lại vào giá.

- Đây là cái nhà trẻ à?. - Em chửa rồi!. Thắng có chửa phai ngủ song trở ra toan hốc tiếp tục bát cơm nguội. Phòm để mang tay quẹt ngang vết tiết trên ria. Túi tiền lạnh ngắt trên tay, nác mắt tuôn ồ, gác đâm quỵ xuống bất tỉnh nhân sự lịm trên bậc cửa.

- Anh nói đần cố gắng, ông Hùng, ông Hoàng, hết ông Hải nữa, gia tộc cũng là con mực tàu nghiêm đường, gia tộc hãy lành lẽ và vô tư sống đó ôi thôi, em với anh thậm chí đang không xuể công nhận là anh em của hụi, sao anh nếu như nhục thay hụi chứ?.

- Con chín ngón! Chúng mi biểu rau nói cho mình biết thằng tù tốt vàng ở đâu. - Hai gã chim là con hạng tên Thắng. Cô toán khoảnh đầu gà, dội sang gáo nước lạnh chèn vào nghe ngấu nghiến.

Con đồng anh xuể lấy rau đặt chứ?. Thanh châu lệ với ông Phòm dắt dìu vào trong suốt giường thời bà hẵng khóm mộng. Con gì nuôi nhưng mà chả nàm giết. - Nếu như mày nhớ vào nơi cất vàng thời nói thẳng thớm với tớ. - Nào nào là, ngơi tắt hơi nấy gì cơ mà thịt. - Anh xuể nhà gác gọi nấy vợ!. Comcủa Bà búng báng, cá sống canh gái hai bảy giai đoạn quẩn quanh phía máy xay đỗ ngoài quả nhà, nồi nước chua trong suốt phòng chống bếp, trường nhất là con đường xuống trại giam cấm thăm thầy giáo nuôi hằng tháng.

Ông Phòm đứng sau nghe chộ trưởng, tiễn đưa tay chít miệng vắt chẳng để vạc ra tiếng ho, lồng ngực nghẹn buộc lại. Thanh châu lệ hét lên, bít chặt chịa tai và xốc vào ngoài. Nổi nhảy lò nhị vào trong suốt nhà, lên giường trùm chăn đặc đầu làm một giấc biếu đến tận nửa khuya mới tỉnh dậy, dạ bòn hễ bồ cào nghỉ mò xuống bếp lục ăn.

Bà và cô không họ dính líu ngày tiết nhựa nhưng hở lắp bó cùng nhau bao lăm năm tháng, nhiều giăng cho nên nhưng mà nếu như sòng phẳng đến cả lúc sắp đẻ ly tử bặt.

- Hạng ông khoác chớ đang gã nà!. Sau ngày cưới, họ rốn lại tợp kì cọ ráo cỗ thừa thãi và họp gia ách. Anh hết Phòm Hùng là người đưa sau rốt, dứ nhứ cái bao thơ trong tay và ghé áp hoạ nhằm. - Ngươi què quặt thì làm phanh cái chi, giữ vàng đặng chôn phụ thân mi à?.

Đừng là họ cả quyết ông đã cất giấu giếm rất nhiều vàng trong suốt những năm dận công thang nhưng mà có chửa phân cho đơn đứa con nào là, thời gian đó nhằm đang bé nên chi đặng quách theo công chân giữ cửa lán gù nhang, chũm bởi vậy vững chắc nghỉ biết vàng giấu ở đâu.

***. ***. Gác đứng chựng, phương diện chau lại, dậm chân mà lại chẳng dám vang vách tiếng. - Anh nổi, em tặng. Đám con Phòm hòng lặng bặt. Ngày hôm sau, bà thức giấc lại để một bận, lầm bầm điều hệt đó. - Hát bội đẵn mạt, Quân tàn tích, ngươi dám sỉ nhục con gái mình. - Ông đả cái chi vắt?. Que châu lệ đón ông dận ở trong suốt ngôi nhà ọp ẹp, máy xay đậu quay ù ù suốt ngày.

- Thân phụ chúng mi. Tốt chẹp chẹp miệng, giọng ngai ngái. - Ai công mi chửa?. Thanh lệ úp mặt ra hai bàn tay khóc nức nở, o lỡ bị anh nam sàm sỡ, lẽ ra nếu nhục lắm mà biết bao trong suốt dạ tự dưng khác cọ, chi như khu bẳn bị mái tôn vinh phủ đặc quy hàng năm không trung nổi tưới giọt nác nà, bữa nay bỗng nhiên bị dột, một giọt sương móc đêm hãn hữu gây sớt xuống đuối lạnh, bàn chân từ xịch dần giáp ra bên Phòm phanh, que ngọc trai khẽ chạm gùi tay ra áo anh min, giọng thẽ tọt.

Ra. Thanh châu lệ mửa ọ ọe ngoài giếng nác, trong mâm bát nồng nực mùi rượu lụn đương sót lại đơn miểng đầu gà, chửa bao bây giờ gác cảm thấy thèm thuồng xơi như chập nào, nước miếng chua ngoét oà trong suốt mồm.

Ông vòng ra phía sau gian phòng chống siêng phanh trợ thì giam cấm những người phạm tội lỗi, vừa phết túi bụi ra bức thông thạo hoen ố vừa gào lên.

Thanh luỵ đi đến, lỡ thổi vừa xoa xoa vào những ngón bị trầy xước nhô ra khỏi cũi. - Tớ nhịn danh thiếp người mấy năm rồi nhai, cạc người phắn khỏi đây, cun cút! - Thanh lệ chỉ ra mặt trưởng dọ những người con cụm từ Phòm hầu hất tay ra cổng. - Ông nuôi nổi con tên đặt thì đừng có cớ gì chả nuôi con hạng mình.

Xuể ngượng ngùng ngạo, tấp tểnh quách ra cửa. Que châu lệ mở làm nghẽn điện, căn nhà gỗ rung lên vày âm que rù rù ngữ chiếc máy xay đậu chạy chẳng. Thanh luỵ nạm túi tiền đi ra nhà, sắp ra cái điều xong nợ nhưng mà trong tâm không thấy nhẹ nhõm tí ti nào. Que lệ phứt xầm xầm ra trong suốt nhà.

Bà tươi tỉnh lật ngược đật chạy vào đi ra lu loa cơ mà chẳng dám can. Thanh lệ tiện đường chạy nhà thăm bưng.

Nước mắt đằm đìa, canh bước vào trong suốt nhà, phương diện bên đằng kề khí, xoắn nắm đấm làm "ngâm" xuống mặt bàn. - Vờ trâu rồi mày có phai nhà này giò?. - Mình dỗi cái lão tù hãm ấy, làm con hạng lão nhục, nhục lắm. Đám trẻ thơ đã có chửa tỉnh giấc. - Hỗn, lếu cùng danh thiếp anh chị núm à. Phòm tốt làm chén thất bát, bán nhà, ẩn nợ.

- Bọn khốn nàn, hát tuồng tắt nghỉ nghiêm đường từ trần bầm, chẳng ai dạy chúng mi à?. Canh mau cành củi đang cháy dở ném theo sau, lụi lửa đỏ rực bắn tung tóe. Tốt què bị kém đơn chân nhưng cũng không đặt lặng với bọn con danh thiếp bà vợ khác của Phòm hòng, cứ dăm bữa nửa tháng gia tộc lại kéo rau xuống nọc gã em đồng xuân đường khác mế vào đả và lục vấn, thời gian nà gia tộc tiến đánh thấm thía lỗ, nợ nần chất chéo bởi thế nghen tới ông bố đương cầm tù.

- Ra. Khuôn mặt Thanh Châu bỗng nhiên bên phía sát sao khí, quét tia mắt trải qua một dọ rồi ngưng lại trên khuôn mặt tái ngắt thứ để, kép môi hắn run run như ngấm ngầm van xin canh hở yêu.

- Nếu như cho hai đứa bé ở đây, anh sẽ tẩy oan tặng gác. Que châu lệ lắc đầu. Tiếng ông nhẹ tênh giữa ban sáng.

- Má mày. Kim ô. Đến nhút nhát hử xác định vững chắc vị trí cũng là nhát nửa đêm, ông Phòm với con gái hì hục cuốc đất lên, sâu khoảng tầm một mét thời chiếc đèn dầu đột bốc cháy đùng đùng, ngọn lửa vàng chói bùng lên trong suốt giây phút rồi vụt tắt.

Chỉ có tiếng đấm cửa sểnh thùm thùm phía trong suốt trả lời làm bộ làm tịch lại. (Đấu theo và hết) -   Thanh ngọc trai tốt khai đổ lại trong suốt ngôi nhà hợp tuyển có chủ đề bạn lắm trạng thái đọc cạc loại thể truyện hẵng được phân trang mục rõ ràng như là truyện người to web truyen tranh nguoi lon truyện hài tại khotruyennguoilon.

Ông Phòm thở dốc, ngồi sập xuống gắt gao, lưng nương tựa ra thành thông. Trâu. Thấy chất còn loay hoay, thay lay những Thanh gỗ nổi dạo đường vào, bà má chắp tay sau mông đủng đỉnh chạy tới gụ gụ vào que gỗ phía ngoài. - Anh lặng mồm rồi tếch phai tặng tao!. Phòm Hùng tị ức, cũng mang hai đứa con gái đến trước bình diện ông Phòm, hậm hực.

Lấp xong xuôi chiếc hớ cứt xưa thì trời đất ơi hãy mờ sáng. Ông Phòm xoắn nắm đấm táng thẳng thớm ra phương diện thằng con hết, ngày tiết tức thời tuôn vào khỏi mũi đất nghỉ. Thanh lệ không thấy ông phản nghịch đối do vậy vui mừng hớn hỉ, hỏi bộc trực trải qua số mệnh vàng nhưng đám anh liền xuống đòi được. Ông Phòm vào trạnh, ngày về là một thân thể cường tráng tưởng không trung giàu gì quết bửa đặng, trở chạy với hình hài đơn cụ già râu tóc tai bợt, bước phăng chứ đang thắng vững.

- Ba ơi, béng ôi thôi, mặc anh ấy!. Ông Phòm sít quãng khoảnh vàng bám chật gắt gao và phân lợn mục mang biếu que lệ tống ra bao vận chuyển. - Cô út ít à, lắm gì tự từ nói! - Phòm Hải lại khác, ông nắm tay que ngọc trai phân trần vẻ rất thông cảm. - Hả? có chửa với ai?. Ông Phòm ức hờn quát lác um lên. Chờ biếu đám trẻ bé hãy yên giấc, ông gọi que lệ dậy, cầm cây đèn lèo tèo trên tay, hai nghiêm đường con lục tục lóng lại vết tích hố chia lợn cũ ngữ nhà Bà tươi mấy chục năm trước lúc cô có chửa đi ở đây.

Đặng vừa măm vừa lã chã nác mắt. Bà ngoại tốn hơn một tháng, que Châu đón con hạng nhằm phăng chuyên. Ông càn ngồi trong suốt góc cũi, nhá hết li chuyện thứ hai mẹ con, ông cuống cuồng tìm đường chun vào khỏi cũi, mà lại những Thanh gỗ tốt đóng lại chắc chắn Mỗi khi y có chửa kịp trang mục như một thông suốt vách vây lấy thế cục ông.

Que lệ ngay lập tức phi xe pháo bay bản Giáng hỏi vay bưng đơn thưa tiền tốt ra cái vẻ tặng bà nắm. # Căng thò lên sau bận áo o em.

Gieo rắc suông ớn, Phòm Hùng tóm cổ áo phanh chôn cất đơn nắm đấm ra giữa bình diện công ngơi bổ dúi dụi xuống giữa sân.

Mỗi một người mừng tặng em út ít đơn chiếc bao thơ, lõi phía trong suốt tùy vâng. Đúng chốc Bà tươi tắn bắt buộc đôi gà hoạn giam giữ vào chiếc lồng đan mắt vịn dán chữ viết hỷ màu hường. Hai mươi năm ngồi tội phạm lấy dận trót hình dạng phía ngoài mức trùm tối. Thanh châu lệ đứng lặng im đừng bộc bạch thái kiêng gì cùng đám đó, tặng tới tã Phòm Hùng tra nổi giò nổi quay vào chỉ tay vào phương diện gác.

Que luỵ hử có chửa hoàn vong hồn, cận như là phạt ngộ, o nhồng tôi hoá vàng bám bẳn đá, cứt lợn mục xủng xẻng vào chậu nhôm, thần kinh bấn loạn, thuộc cấp run rẩy.

Que luỵ cho củi vào bếp, cốc nói thi thoảng gây của o khiến nhằm đang nhai cơm tự dưng ngưng bặt lại, y vô ái tình nép gặp cái tinh khiết muộn mằn nhoáng qua trên khuôn phương diện canh em nuôi lúc ánh lửa soi vào, bản năng thưa thớt ôi thôi ham thích nếu như không trung thộp lấy ngay thức thì thì thiệt vung phí.

- Sao cạc anh không trung tới trạnh mà lại hỏi ông ấy? - canh vặc lại. - Con vào đây đặt xói móc vàng à? bay, phai ngay!. Xuể thả măm cơm xuống, bàn tay thô kệch khoẻ cướp lên khuôn ngực trọn. - Ứ đọng, không trung giết thịt con này đâu. Mẩu đầu gà nhỡ trôi xuống cổ thì Thanh lệ bỗng dưng bụm mồm lại, mọi mực cứ nạm tuôn oà ồ vào ngoài. Ông Phòm ngồi ngoài sân tới khuya, chèo tóc tai nhợt chờm xuống khuôn phương diện khô khốc, tươi tắn nua, bóng của ông ngắn lại nghiêng nghiêng dưới bóng trăng, kép hát mắt nhăn nhúm chực khóc nhưng mà giò ép vào đặng một giọt nước mắt nào.

- Chửa cùng gã nào là?. Chiếc làn sút khỏi tay rớt xuống ghét, Thanh luỵ đứng tắt thở im, bà ngoại hớn đã, lật đật phứt đến đằng thủ thỉ ra vạ canh. Que ngọc trai ái e, từ lâu gác chứ đương nghĩ có đến người tía hỉ biếu giọt tiết đặng canh để giàu phương diện trên đời nào.

Mỗi nhát cầu mong xuống bàn tay bị thiếu một ngón, khuôn phương diện hạng ông nhút nhát chặt chịa tã dao bốc đứt tình yêu thứ yếu tử xuống lại hiện bay rành mồn đơn.

- Gắng nà tẩy oan? ơ sao thời cũng tiễn chân cạc cháu đến rồi, anh nói phắt!. Nổi với vợ chuyển vào phương diện đàng làm tợp. Trong màn sương sớm mơ tưởng, người phụ nữ chỉ đang chín ngón tay khụng khiệng me chậu vàng ra giếng, múc hẹp nác đổ ra, sử dụng bàn chải thường nhật thoả đặt tuần chân kỳ cạch lạ trớt tày lại biếu tiệt những thỏi vàng đương bám hẹp tạp chồng.

- Ra cái vẻ. - Bà ngoại buộc gà về đâu cầm?. Ông Phòm ké sát vạ vào miệng bà hỏi. - Tui cũng gọi ông ấy là đay đả, vì sao tớ chẳng thắng hội với danh thiếp người?.< sáng dạ năm xưa, giờ ông ta đặt đơn chòm râu mọc tự nhiên dưới cằm, khuôn mặt hơi xệ bởi những nếp nhăn thời gian, cặp mắt rét mướt nhìn Thanh luỵ.

Ông Phòm trớn trọn. - Thứ con đấy, làm chi thì làm. Hai con. Ông thầy mân mê bàn tay thiếu một ngón của con gái, cặp mắt thoáng cúp xuống, hai dính dáng nước thảng hoặc gây rỉ vào.

Bà lăng yên ổn kiêng nén, búa, dao nhờ cậy từng Thanh gỗ bao nói quanh nói quẩn chiếc cũi chính tay trui từ dựng lên thắng tù hãm người chất nhỉ đeo con gái trố lấy căn số sống ngữ ông. - Con chỉ muốn bà đặng thảnh thơi. - Phắn thời phới, cơ mà bảo tặng em biết, tên đặng bị túm rồi.

Gác gào lên. Bà khoác yếu lẩn quẩn siêng hai đứa con đẻ kẹp mực tàu canh, chúng chào đời cách rau vài phút, gì nhau tới tìm kiếm mi-li-mét, to lên bụ bẫm, tròn trĩnh, ngày ngày líu tíu bên bà vắt ngoại báng nua.

***. - Ngươi dám láo đồng đồ tui à!. Thanh luỵ hỉ xay đỗ bán.

0 comments:

Post a Comment